Tản văn của nhà báo Ngô Bá Lục
Giọng đọc: Nhà báo Công Hân
Tranh minh họa: Họa sĩ Trần Nguyên
Nay về quê, vào nhà bà cô gọi u về, thấy u đang ngồi ăn trầu với mấy bà
hàng xóm. U bảo, “Tao vào xin ít rau, còn chưa kịp hái.” Con giai bèn nói luôn,
“Thế để em ra vườn hái xong thì u con mình về.” Thế là u bảo, “Ừ, mày ra vườn
hái đi, tao ngồi ăn nốt miếng trầu với các bà.” Vườn nhà bà cô khá rộng, trồng
đủ thứ rau, từ rau muống cạn, rau dền cho đến đậu bắp. Mình vừa cắm cúi hái rau
muống, vừa hồi tưởng lại mảnh vườn nhỏ nhà mình khi xưa… Quê mình nằm cạnh con
sông Cầu, đất đai được phù sa bồi đắp vô cùng tốt tươi, màu mỡ. Thế nên đất quê
mình rất dễ trồng cấy, hầu như ném cái gì xuống cũng mọc lên ngay, đôi khi chẳng
cần chăm bón. Cũng vì thế mà hầu như nhà nào vườn cũng trồng nhiều cây cối. Những
nhà vườn rộng bao giờ cũng làm cả vườn rau, nhà nào đất chật thì chỉ trồng những
cây leo như bầu, bí, mướp, thiên lý hay mùng tơi. Vườn nhà mình hồi đó tương đối
rộng, trồng đủ thứ cây. Có năm trồng mía. Khổ, nhà nghèo nên trồng được cây gì
là cứ phải chọn những củ/quả ngon nhất đem bán, loại “sâu sia” mới để ăn. Nhưng
riêng với mía thì được ăn loại ngon, bởi cây nào cũng thẳng tắp, mập mạp và ngọt
lịm. Mình vẫn nhớ nếu trồng mía thì sẽ thu hoạch vào cuối năm, u thường để dành
nửa vườn mía để bán tết. Thích nhất là phiên chợ tết. Cả nhà đẵn mía từ hôm trước,
cắt tỉa lá cẩn thận, gọn gàng, chặt gốc và rũ bùn đất đọng ở rễ cho sạch, rồi
bó lại. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mờ sương buốt lạnh mọi người đã lục tục
dậy khiêng mía lên xe ba gác, kéo lên chợ Chóa bán. Vì đã được tuyển lựa và làm
sạch sẽ gọn gàng, nên mía nhà mình thường rất đắt khách. Phần vì mía rất ngọt
và thơm, phần vì u bán giá cũng rẻ, nên vèo cái trăm cây mía đã bán sạch. Ngày
tết quê mình, hầu như nhà nào cũng mua cặp mía về tựa hai bên bàn thờ gia tiên
để trang trí, nhìn rất đẹp. Có năm, vườn trồng toàn rau dền tía, thi thoảng lạc
vào mấy cây dền cơm trắng. Khi lớn, hoa dền cơm nở li ti, rền tía thì chưa kịp
nở hoa đã bị cắt đem đi bán. Nhớ những buổi trưa thơm nắng mùa gặt, khi cả nhà
còn đang rộn ràng với thóc lúa, mình kẹp cái rổ vào nách ra vườn hái rau dền để
nấu canh cua. Không biết mọi người đã được ăn canh cua rau dền chưa, chứ với
nhà mình, đó là món ăn thuộc hàng “trứ danh”. Canh cua mùng tơi hay rau đay,
hay thậm chí là rau muống, thì quá bình thường, ai cũng nấu thế. Nhưng canh cua
rau dền, hoặc canh cua rau tập tàng (là tổng hợp các loại rau tìm được ở trong
vườn) thì phải gọi là “tuyệt tác”. Rau dền lá to, ngọn mập xanh tươi vừa hái.
Cua thì vừa bắt ngoài đồng về rửa sạch, xé mai. Sau khi khều gạch cua để riêng
vào cái bát con thì cho cua vào cối giã, xong cho nước vào lọc bã, đổ nước thịt
cua vừa lọc được vào cái xoong 14. Muối đã được cho vào lúc giã cua nên cũng
khá vừa vặn rồi. Cái vụ cho muối vào cua lúc giã là một kinh nghiệm dân gian thực
sự tuyệt vời. Nếu không cho muối, khi giã cua, bạn sẽ thấy thịt cua bắn ra
ngoài, lên mặt khá nhiều; nhưng chỉ cần cho ít muối hạt vào, kỳ lạ thay nó
không bắn nữa, vì đã có muối làm nhiệm vụ kết dính, thịt cua quánh lại, rất thú
vị. Khi nồi nước canh cua được đun sôi thì cho rau dền vào, đậy vung he hé, đun
nhỏ lửa đến khi rau chín thì cho bát gạch cua vào, để vài phút rồi múc ra bát.
Chao ôi, bát canh cua rau dền vừa xanh, vừa tía, vừa vàng ươm gạch cua ấy mới hấp
dẫn làm sao! Lấy cái thìa xúc một xíu, chu miệng thổi phù một cái rồi húp trọn
vào miệng, thật không biết diễn tả làm sao cho trọn cái vị ngọt thanh của cua đồng
hòa lẫn với vị đặc trưng của rau dền, vừa dân dã mà cũng lại quyến rũ đến thế!