Suy Niệm Lời Chúa
THỨ NĂM TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Ngày 27/10/2022
GKGĐ GP Phú Cường
Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (13,31-35)
31 Hôm ấy, có mấy người Pha-ri-sêu đến thưa Đức Giê-su rằng: ”Xin ông đi ra khỏi đây, vì vua Hê-rô-đê đang muốn giết ông!”.32 Người bảo họ: ”Các ông hãy đi nói với con cáo ấy thế này: Hôm nay và ngày mai tôi trừ quỷ và chữa lành bệnh tật, ngày thứ ba tôi hoàn tất.33 Tuy nhiên, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi, vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem thì không được.34 Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần Ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu.35 Thì này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ mặc cho các ngươi. Mà Ta nói cho các ngươi hay: các ngươi sẽ không còn thấy Ta nữa cho đến thời các ngươi nói: Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa!”.
SUY NIỆM LỜI CHÚA
Tục ngữ Việt Nam có câu “dĩ hoà vi quý”, kiểu một sự nhịn chín sự lành. Xét phương diện nào đó, trong cư xử hàng ngày, điều này là tốt, nó mang đến sự an yên, không cần phải hơn thua với ai. Căn cội của tư tưởng này có từ ngàn xưa, cứ thuận theo tự nhiên, đừng hơn thua ắt sẽ an nhà.
Ngày nay trên facebook người ta loan truyền nhau bài thơ “được” như sau:
“Nhà to nhà nhỏ, có chỗ ở là được,
Hai bánh bốn bánh, đi được là được,
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được,
Người xấu người đẹp, dễ coi là được…”.
Mới nghe thì thấy nó an yên, nó xuề xoà, bình an và hạnh phúc, có nghĩa là “miễn sao cũng được”, chấp nhận là được. Tâm lý đó, nó có cái gì đó chấp nhận, cam chịu, tự thoả mãn.
Có lẽ mình sống trong môi trường thuần nông, phong kiến, thường phải đối diện với nhiều áp bức, khó khăn, bất công và thống trị, nên biết thoả mãn là tự tạo hạnh phúc. Hạnh phúc và bình an không phải là cái chúng ta phải đạt được mà chúng ta phải tự thoả mãn với cái mình đang có, thậm chí là những bất trắc đang xảy ra.
Nếu Chúa Giêsu của chúng ta cũng chấp nhận thái độ thoả hiệp và tự thoả mãn, bằng cách là “sao cũng được” thì đã không có tinh thần và những lời lẽ đầy quyết đoán mạnh mẽ như trong Tin mừng hôm nay: “Hôm nay và ngày mai tôi trừ quỷ và chữa lành bệnh tật, ngày thứ ba tôi hoàn tất. Tuy nhiên, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi, vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giêrusalem thì không được”.
Ngày nay, chúng ta hay có thói quen nhượng bộ. Nhượng bộ trong cả việc giảm thiểu các giá trị Tin mừng, nhượng bộ trong các sinh hoạt của Giáo hội sao cho dĩ hoà vi quý, nhượng bộ trong cơ cấu tổ chức, trong việc chọn nhân sự… nhượng bộ trong cả đức tin, luân lý, văn hoá… và trong nhiều việc khác, miễn sao Giáo hội được bình yên, nghĩa là không làm gì đụng chạm tới “tôi” là được. Chúng ta có thấy đó là một mối nguy không? Đã bao tháng năm lịch sử của Giáo hội, vẻ bi tráng mà mạnh mẽ của chúng ta là dám chấp nhận hy sinh như Chúa, miễn sao Tin mừng được loan báo. Đó là tư tưởng của Phaolô, nhờ đó mà chúng ta được đón nhận Tin mừng. Và Đức Giáo hoàng Phanxicô cũng từng nói: thà thấy một Hội thánh lem luốc vì làm chứng còn hơn là một Hội thánh tươm tất sạch sẽ mà không cần làm chứng gì.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa thật can đảm và mạnh mẽ, không một chút sợ hãi và nhượng bộ nào. Xin cho Hội thánh và mỗi người chúng con có ơn mạnh mẽ và can đảm như Chúa. Amen.