
Sign up to save your podcasts
Or
Tại một góc phố sầm uất của Sài Gòn, có một tiệm phở cũ kỹ tên “Phở Thịnh” đã tồn tại suốt 20 năm. Chủ quán – ông Thịnh – là người cần mẫn, yêu nghề, và luôn tin rằng: "Phở ngon sẽ giữ chân khách." Nhưng ông không ngờ rằng, điều có thể khiến ông mất trắng tất cả… không liên quan gì đến hương vị.
Câu chuyện bắt đầu vào một chiều muộn, khi một người đàn ông bí ẩn xuất hiện – một gã ăn mày với bộ dạng kỳ lạ, ánh mắt sắc bén, và một mảnh giấy nhỏ làm thay đổi cả cuộc đời ông Thịnh.
1. Thương hiệu không phải là logo – mà là tài sản sống còn
Ông Thịnh lắc đầu. Với ông, thương hiệu chỉ là cái tên treo biển. Nhưng với pháp luật, đó là một tài sản trí tuệ. Và nếu không bảo hộ, người khác hoàn toàn có thể “cướp” cái tên đó một cách hợp pháp.
Thật vậy, một chuỗi nhà hàng lớn đã nộp đơn đăng ký thương hiệu “Phở Thịnh” trước ông 3 tuần. Nếu không hành động, ông sẽ mất luôn cái tên mà mình đã gầy dựng suốt hai thập kỷ.
2. Câu chuyện về "nước đi độc quyền" – và cú lội ngược dòng ngoạn mục
Kể từ giây phút đó, “Phở Thịnh” không chỉ còn là một quán ăn. Nó đã trở thành một thương hiệu độc quyền. Dù ai cũng có thể bán phở, nhưng không ai được phép dùng cái tên đó nữa.
3. Thương hiệu – thứ duy nhất không thể sao chép
Vậy là từ một quán ăn đang trên bờ vực đóng cửa, ông đã sở hữu một tài sản trí tuệ trị giá hàng tỷ – chỉ nhờ một hành động: đăng ký thương hiệu.
"Người ta không mua phở, họ mua thương hiệu của phở."
4. 3 bài học xương máu dành cho mọi doanh nhân
2. Giá trị thật không nằm ở sản phẩm, mà nằm ở tên tuổi gắn liền với nó
3. Luật pháp là vũ khí – nhưng chỉ dành cho người biết sử dụng
Kết luận: Đừng để bài học của ông Thịnh trở thành bài học của bạn
Hãy nhớ: Thương hiệu là tài sản. Và tài sản phải được giữ gìn.
-----------------------------------------------------------
4.3
99 ratings
Tại một góc phố sầm uất của Sài Gòn, có một tiệm phở cũ kỹ tên “Phở Thịnh” đã tồn tại suốt 20 năm. Chủ quán – ông Thịnh – là người cần mẫn, yêu nghề, và luôn tin rằng: "Phở ngon sẽ giữ chân khách." Nhưng ông không ngờ rằng, điều có thể khiến ông mất trắng tất cả… không liên quan gì đến hương vị.
Câu chuyện bắt đầu vào một chiều muộn, khi một người đàn ông bí ẩn xuất hiện – một gã ăn mày với bộ dạng kỳ lạ, ánh mắt sắc bén, và một mảnh giấy nhỏ làm thay đổi cả cuộc đời ông Thịnh.
1. Thương hiệu không phải là logo – mà là tài sản sống còn
Ông Thịnh lắc đầu. Với ông, thương hiệu chỉ là cái tên treo biển. Nhưng với pháp luật, đó là một tài sản trí tuệ. Và nếu không bảo hộ, người khác hoàn toàn có thể “cướp” cái tên đó một cách hợp pháp.
Thật vậy, một chuỗi nhà hàng lớn đã nộp đơn đăng ký thương hiệu “Phở Thịnh” trước ông 3 tuần. Nếu không hành động, ông sẽ mất luôn cái tên mà mình đã gầy dựng suốt hai thập kỷ.
2. Câu chuyện về "nước đi độc quyền" – và cú lội ngược dòng ngoạn mục
Kể từ giây phút đó, “Phở Thịnh” không chỉ còn là một quán ăn. Nó đã trở thành một thương hiệu độc quyền. Dù ai cũng có thể bán phở, nhưng không ai được phép dùng cái tên đó nữa.
3. Thương hiệu – thứ duy nhất không thể sao chép
Vậy là từ một quán ăn đang trên bờ vực đóng cửa, ông đã sở hữu một tài sản trí tuệ trị giá hàng tỷ – chỉ nhờ một hành động: đăng ký thương hiệu.
"Người ta không mua phở, họ mua thương hiệu của phở."
4. 3 bài học xương máu dành cho mọi doanh nhân
2. Giá trị thật không nằm ở sản phẩm, mà nằm ở tên tuổi gắn liền với nó
3. Luật pháp là vũ khí – nhưng chỉ dành cho người biết sử dụng
Kết luận: Đừng để bài học của ông Thịnh trở thành bài học của bạn
Hãy nhớ: Thương hiệu là tài sản. Và tài sản phải được giữ gìn.
-----------------------------------------------------------
224 Listeners
23 Listeners
18 Listeners
6 Listeners
6 Listeners
167 Listeners
5 Listeners
18 Listeners
13 Listeners
48 Listeners
9 Listeners
4 Listeners
11 Listeners
26 Listeners
6 Listeners