Tản văn của nhà báo Ngô Bá Lục
Giọng đọc: Nhà báo Công Hân
Lâu, lâu lắm rồi mới
lại được thưởng thức trọn vẹn một đêm trăng ở quê.
lớp cấp 3, cả tối ngồi sân nhà đứa bạn. Chiếu cói, thuốc lào, rượu trắng, bánh
đa Kế... và ... Trăng. Trong nhà sáng điện, mình bảo, ra ngoài sân ngồi đi. Nó
kêu, mày vẫn lãng mạn như xưa nhỉ? Ừ, thì vẫn là tao mà, có 40 tuổi, 50 tuổi,
thậm chí 80 tuổi thì vẫn là tao, “mắt đĩ có đuôi”, lãng mạn và sến xẩm...(cười
làng, nhìn qua sân là cái ao. Bên kia là cánh đồng bao la bát ngát, trần truồng
gió trăng. Đầu thu, trời mát rượi, chỉ thiếu cây đàn và vài em thôn nữ vú chũm
cau nữa là cuộc đời nở hoa. Y như thời 16 tuổi, khỏi cần mơ ước thời gian quay
giờ, nếu ở Hà Nội, xe cộ vẫn đầy đường, vẫn ầm ĩ bụi và khói. Còn ở đây, thật
là tĩnh mịch. Cảm giác như nghe được cả tiếng trăng bước đi thật chậm. Mình
chào vợ chồng thằng bạn rồi cuốc bộ về nhà. Đi trên con đường làng, nơi ngày
xưa đất đỏ bụi mù khi nắng và nhão nhoét, trơn trượt vào mỗi mùa mưa. Giờ thì
bê tông hết rồi, sạch sẽ và vững chãi. Đứng lại giữa đường, lặng lẽ ngắm. Con
đường thì to, cánh đồng mênh mông mà không một bóng người. Cảm giác như đi lạc
vào một thế giới nào đó xa lắc, nơi không có ánh điện xanh đỏ, không có âm
thanh của xe máy, cũng chẳng thấy tiếng ầm ĩ của phố xá… mà là một thế giới
thiên nhiên, của trăng, của gió, của hương lúa đang thì con gái, cả của tiếng
côn trùng tấu lên những bản tình ca bất diệt.
cánh đồng, nơi chị Trăng đang loã lồ khoe cơ thể như của một thiếu nữ 16 tuổi.
Trăng tháng 8 ngày 13 chưa tròn, nhưng cũng đã đầy đặn lắm rồi. Hít một hơi
thật sâu, nhìn về phía rất xa, xa lắm, nơi ấy nhập nhoà ánh điện của thành phố
Bắc Ninh. Cũng tại nơi này, hồi nhỏ cùng lũ bạn ngồi hóng mát bên bờ ao cạnh
lũy tre rậm rạp, mình đã mơ ước được sống dưới những ánh điện nhấp nháy như sao
xa kia. Vậy mà bây giờ, khi sống ở giữa Thủ đô, nơi chói chang và tráng lệ đèn
màu thì lại thèm vô cùng một đêm trăng quê tròn trịa, tinh khiết như thế này.
tuổi thơ mình đã từng quen thuộc những bước chân. Những đêm trăng tháng Tám, đã
từng mải mê xuống sân kho hợp tác xã để xem những đêm Chèo lung linh ánh đèn
sân khấu. Rồi khi tàn vở diễn, cả làng quê lại ngập ngụa dưới ánh trăng trên
đường về. Bao đêm hè ngồi ven con đường này, cùng đám bạn mơ về tương lai, là
một ca sỹ hay một diễn viên nổi tiếng nào đó. Tuổi thơ của đám trẻ quê, đứa nào
cũng vậy, ước mơ thật là cao xa, thậm chí quá sức tưởng tượng.
Về tận nhà mà ánh trăng vẫn cứ quyến rũ
bám theo. Mình đứng trước cổng, tần ngần. Nhìn qua chấn song cánh cổng, sân nhà
tràn trề ánh sáng, tĩnh mịch đến mức nghe cả tiếng đập nhịp nhàng của trái tim.
Khoảng sân kia, hồi bé, mình từng nằm dài trên chiếu cói, đọc sách dưới trăng,
U sàng gạo bên cạnh nhìn thấy thì dừng tay, lại cắm cúi vào nhà cầm cái đèn dầu
ra cho mình đọc. Nhưng khi u chạy đâu đó quanh xóm, mình lại tắt đèn, chỉ để
ánh trăng ngập tràn khoảng sân nhỏ bé, cứ thế đọc, những Trần Quốc Toản bóp nát
quả cam, rồi Sơn Tinh đánh Thủy Tinh, Tấm Cám…