Send us a text
NGƯỜI GỬI: Cậu bé xứ Giao Chỉ
Ngày xưa em chỉ học hết lớp 2 rồi nghỉ. Vì ba em muốn tự dạy em học theo kiểu homeschooling vì ko muốn em học tư tưởng trong trường, vì nhà em hồi đó vượt biên ko đc nên..................
Dạy cỡ 2 3 năm sau thì ba ko còn nữa. Má em thì ko biết dạy em làm sao, tính gửi em vô trường lại nhưng ông bà nội cản và thề độc là sẽ từ em. Từ lúc đó thì em cũng chỉ biết tự mò với sự giúp sức của mẹ, hỏi han người này người kia.
Nhiều lúc em cũng ko biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu trong khi những người có bằng đại học vẫn còn đang mưu sinh ở xã hội. Nhiều lúc cũng buồn, nghĩ rằng mình sẽ ko co tuong lai, nhưng suy nghĩ nhiều em cũng bớt buồn vì em biết ngày xưa ở cái thời ngta coi trọng bằng cấp hơn gì hết thì cũng có những con người không may mắn dc học hành mà vẫn thành danh như ông Honda, Benjamin, vua Napoleon ở Pháp, thì ko lẽ ở thời đại công nghệ bây giờ mà em ko thành danh đc
Em cũng biết rằng bản thân mình ko bằng ngta, nên cũng cố gắng tự học, sách, video, các trang web, hỏi Chat gpt, Gemini tất cả các công thức toán học rồi tự học dần. Em cũng đã biết code font-end, tiếng Anh tốt, những thứ mà em biết sẽ là lợi thế của mình
Hiện tại mới tự làm ăn hơi được được và cũng thấy vui, nhưng mỗi lần trong những cuộc trò chuyện hay có liên quan tới học vấn, bản thân em lại tự ti, em luôn cố tránh né vì ko muốn ai phát hiện ra em chỉ mới học hết lớp 2, và em luôn muốn giấu.
Nhiều khi em cũng muốn mua 1 cái bằng fake về trưng, nhưng em suy nghĩ hoài cũng quyết định ko mua, vì em có thể lừa ngta chứ ko thể lừa chính mình.
Em cũng cố tự trấn an bản thân, em tự nói với bản thân rằng "tại ở VN ngta mới quá coi trọng bằng"
Người yêu em ko có nề hà gì trình độ của em, nhưng nhà cổ, người bắc nên rất coi trọng học vấn, thì nhìn em khi dễ bằng 0,5 con mắt, nhiều khi còn ko thèm nhin và muốn chia lìa đôi trai gái ở tuổi đôi mươi vì ko thích một tên vô học đeo chân hạc.
Em cũng biết rằng mình cũng ko tới nỗi ngu vì mấy môn nghiệp vụ kế toán, tiếng anh v.v em cũng đã ra trung tâm và tự học được thì ko lý nào em ngu. Nhưng cũng ngay sau đó thì thực tế kéo em lại. Lúc em buồn, hay ngồi 1 mình thì thường tự trách bản thân, trách ba và ông bà nội.
Nhưng chuyện ko thay đổi được, em chẳng biết có phải em quá tự ti hay ko, nhưng nhà người yêu coi thường em ra mặt là có, và mỗi lần đọc comment youtube thấy ghi dòng "việc học rất quan trọng" là em nổi điên..
Em ko biết làm sao để trị được nó..
Vì dù có hơn người khác khác về tiền một chút nhưng em lại bị lủng 1 lỗ học vị...