Send us a text
NGƯỜI GỬI: Tiểu tốt
Hì em chào thầy ạ
Chương trình mình là tâm sự buồn vui nhưng em thấy đa phần sẽ là những câu chuyện thiên về buồn phiền, đắn đo nhiều hơn, thế thì hôm nay em xin mạn phép được chia sẻ một niềm vui bé nhỏ của mình mong thầy cho em ít lời khuyên, và hy vọng nghe được cảm nhận từ góc nhìn của thầy ạ!
Em là một đứa lớn lên với học lực khá, giải thưởng lớn nhất trong đời học sinh là học sinh giỏi tỉnh môn Tin học (giải khuyến khích thôi ạ ) ngoài ra còn có mấy giải cấp huyện toán, sinh, cấp trường lịch sử, anh nữa ạ. Em nói ra không phải để flex đâu mà để thầy hiểu rõ hơn xíu về năng lực của em đến đâu thôi ạ. Hết cấp ba em lựa chọn đi nước ngoài, từ bỏ con đường đại học, du học hệ vừa học vừa làm.
Nói qua một xíu về hệ học của em thực ra chỉ là nộp tiền học giữ visa thôi, chứ không học gì mấy, toàn cúp tiết đi làm thôi thầy ạ
Bốn năm, tối đi làm, sáng lên lớp ngủ, không có ngày chủ nhật thứ bảy, vậy mà tiền cũng chả biết bay hết đi đâu haizzz
À thôi em lại lạc đề rồi hâhha
Em sắp tốt nghiệp, dự định học xong sẽ xin một việc gì đó đại loại lao động chân tay thôi, ở lại ít năm kiếm tí vốn rồi về nước thầy ạ
Thế nhưng hôm trước em đến lớp muộn, cả lớp làm xong bài tập thầy giáo cho về hết r, còn mỗi em lò dò lên muộn ngồi một đống làm bài, tiếng em học cũng khá ổn lại thích đùa nên cũng có dịp trò chuyện cùng thầy giáo. Hai người trò chuyện một lúc thì Ông ấy hỏi em sắp tốt nghiệp tính đi đâu, em cũng trả lời đại khái như trên, xong thầy ấy hỏi em biết dùng máy tính không, em bảo trước em có học thời cấp ba mà giờ lâu lắm mấy năm r không động đến máy, quên hết rồi, rồi ông ấy hỏi em bằng tiếng của em đến đâu em trả lời em thi được cấp 4, (bên này tiếng Trung cấp 6 cao nhất, em cấp 4 cũng gọi là tạm được thầy ạ) sau thầy đưa danh thiếp cho em bảo nao tốt nghiệp tìm ông ấy, thử đến công ty ông ấy làm xem sao. Học mấy năm giờ mới biết thầy ấy làm giám đốc công ty nho nhỏ chuyên về máy tính.
Lúc ấy hơi thiếu ngủ nên em hơi ngơ ngác nhất thời không biết nói gì thầy ạ, cầm danh thiếp trên tay nửa vui nửa lo lắng, lo lắng vì chắc chắn hiện tại mình không đủ năng lực để làm công việc này, lâu lắm rồi bỏ quên máy tính ở một xó, vui mừng vì mình có cơ hội để thử🙆♀️
Em là một đứa không có ước mơ, chỉ là một đứa làm tốt công việc trước mắt. Em thích nhất câu nói “Nếu làm lao công tôi cũng sẽ làm người lao công giỏi nhất”(đúng câu này không nhỉ? 🤔)
Bốn năm qua từ một đứa nhút nhát vì kiếm tiền mà làm đủ công việc nơi xứ Đài: bán rau, rửa bát, phục vụ bàn, làm đêm trong công xưởng, bê vác ngoài chợ, quán trà sữa, quán shushi… mỗi một công việc em đều tự tin mà nói rằng mình làm tốt nhất có thể rồi, không lựa việc, cũng chẳng ngại khó.
Ai ya lại lạc đề
Ý của em muốn nói là dù hiện tại không có đủ năng lực em vẫn sẽ thử làm, làm tốt nhất mình có thể, và học hỏi dần thêm. Cùng lắm thì bị đuổi thôi mà hâhha
Mặc dù đó chỉ là một phần công việc bé nhỏ trong một công ty nho nhỏ không danh tiếng nơi xứ người thôi, nhưng với em nó được coi là cơ hội từ trên trời rơi xuống thầy ạ. Em không muốn mình hy vọng quá nhiều để rồi áp lực mệt mỏi, nhưng hiện tại em muốn hi vọng, hi vọng mình sẽ quay về nơi bàn học, sách vở, máy tính, cầm bút gõ máy hì
Chắc ước mơ của em là đây chăng? Em cũng không rõ nữa
Thầy nghĩ sao về suy nghĩ của em ạ? Em với tâm thái như này có phải là ATSM quá không thầy, có phải lạc quan tếu không ạ?
E cũng mong mình sẽ tìm được người thầy dẫn dắt mình, hi vọng trước khi em tìm được người thầy đó, thầy sẽ không chê em lắm lời mà thường xuyên gửi lời tâm sự đến thầy nha
Cuối năm rồi, chúc thầy năm mới vui vẽ ạ