Send us a text
NGƯỜI GỬI: Cún con
Em chào thầy và mọi người trong đại gia đình.
Em viết những dòng này vào lúc 4h00 sáng, ngoài trời còn tối đen, còn em thì vừa tỉnh dẩy sau 1 cơn ác mộng.
Trong bài viết của em, có một số đoạn liên quan đến tâm linh, và có màu hơi u tối, nhưng cho phép em được nói ra vì nó có liên quan tới vấn đề em đang mắc kẹt, cho phép em được tâm sự với thầy - người em tin tưởng và cảm thấy gần gũi nhất vào lúc này. Cho phép em được viết ra 1 lần.
Em vừa trải qua 3 cú sốc tâm lý liên tiếp. Điều này đã khiến em rơi vào LO ÂU, SỢ HÃI thường xuyên mà không thoát ra được.
Cú sốc đầu tiên bắt đầu từ tháng 3 năm ngoái, khoảng 4h00 sáng, trời tối như mực, nhà em đang chuẩn bị đi du lịch thì bạn cún của em đột nhiên lao ra đường, đúng lúc xe lớn chạy qua, nghe 1 cái "Roẹt"... và em không còn nhận ra bạn nữa.
Em đau đớn gào khóc, mọi người giúp em chôn cất bạn, chuyến đi dừng lại, còn em thì rơi vào 1 nỗi buồn sâu thẳm. Nhiều ngày sau, nhờ nghe 1 bài pháp, (em có nghe Phật Pháp ạ) em tự nhiên thoát buồn, nhưng trong tâm em lại lo lắng không nguôi: Sợ VÔ THƯỜNG tới.
Em tiếp tục nghe Phật Pháp, nỗi lo âu sợ hãi còn trùm lấy em khi màn đêm buông xuống, thì biến cố thứ 2 xảy ra.
Lúc đó cũng khoảng 6-7h, trời cũng đã tối, em nhận được cuộc gọi từ công an, báo em chạy lên nhà cho thuê gấp, có việc nghiêm trọng xảy ra. Cả nhà em chạy đi, trong lòng cũng lo lắng, nhưng không lo tới chuyện đó. Khi tới nơi, nhà em được thông báo, người thuê nhà... đã tự tử trong nhà em, bạn ấy đã treo cổ trong nhà em.
Tuy em không nhìn thấy người, vì người nhà bạn đó đã đưa bạn đó vào trong phòng, nhưng hiện trường còn nguyên, bạn đó thì còn trong phòng, qua đêm mới rời đi. Em vừa sợ, vừa giận, vừa thương. Điều tiếp theo em nghĩ là: "Rồi, căn nhà của em, coi như bỏ." Hàng xóm họ sợ, họ đốt đủ thứ khói mù mịt, vì cùng chung 1 căn chung cư.
Hiện trường yêu cầu giữ vài ngày sau mới được dọn dẹp. Sau đó thì nhà em có mời Thầy về để cùng đọc Kinh niệm Phật cho bạn liên tục 3 ngày, (vì nhà em theo Phật, nên nghĩ rằng linh hồn tự tử sẽ bị khổ đau và khó được giải thoát.) Những ngày có công việc, em đã cố gắng hết mình, thật sự coi bạn như người thân, tâm niệm khuyên bạn trong lòng, chăm chú niệm Phật mong sao bạn được thoát khổ. Em đã cố gắng hết sức.
Không đầy 1 tuần kể từ ngày nhận tin chẳng lành thứ 2, thì chuyện thứ 3 ập tớí.
Cũng là vào giữa đêm, khi đó em đang ngủ. Bỗng nhiên em nghe âm thanh "RẦM, RẦM" rất lớn, sau đó là tiếng mẹ em la hét. Em choàng tỉnh dậy, tim đập thình thịch, lập tức mở cửa phòng ra. Mọi người nhà em đều đang hốt hoảng ở ngoài, mẹ em la lớn: "TRỘM, trộm vào nhà, nó đang ở trong phòng thờ." Phòng thờ ở cạnh phòng của em, nó đang khóa trong, và có người đang ở trong đó.
Chờ công an tới, nhà em giữ chặt cửa, lo sợ vô cùng. Nhưng thật may cho nhà em, đó không phải là tên trộm bình thường. Đó là 1 ông chú bị tâm thần hay nghịch ngợm ở khu, nên không có ý làm hại người và của. Nhưng khoảnh khắc đang ngủ mà nghe tiếng rầm lớn trong đêm cũng tiếng la thất thanh của mẹ em, em ám ảnh vô cùng. Em tiếp tục rơi vào sự lo sợ nỗi tiếp, sợ VÔ THƯỜNG lại tới.
Nhiều ngày sau đó em liên tục lo lắng và sợ hãi. Em sợ khi trời tối, em sợ nghe tiếng xe lớn qua đường, em sợ những tiếng động vào ban đêm. Em sợ VÔ THƯỜNG tới với người thân hay với bản thân mình bất cứ lúc nào, bất cứ cách nào. Em thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, toàn thân ướt mồ hôi vì ác mộng.
Hiện tại nỗi sợ đã nguôi ngoai hơn, nhưng luôn ở đó. Em chưa giải quyết được nó, chỉ là đang tạm quên đi.
Em không biết bài của mình có quá dài không, nhưng em đã cố viết súc tích nhất. Em m