Share Trang Vo - Trích Lược Sách
Share to email
Share to Facebook
Share to X
By Trang Vo Trích Lược Sách
The podcast currently has 43 episodes available.
"Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên,
nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình."
(Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui - Trịnh Công Sơn)
Sau những cuộc vui ca hát với bạn bè, hay sau một đêm không ngủ được, Trịnh Công Sơn có thói quen ngồi yên một mình trong căn phòng vắng hay trong khu vườn nhỏ tĩnh lặng. Chỉ ngồi đó nhìn bức tường vôi trắng hay nhìn nắng lên mà cảm thấy vui, thấy nhẹ người. Ông có thể ngồi như vậy hàng giờ, cả buổi, mà không thấy chán. Ông thấy mình đang sống trong giây phút đó, và còn nhận ra được nhiều điều hay lắm. Những lúc ngồi yên một mình trong vườn khuya, ông hay bắt gặp con người dễ thương hồn nhiên năm xưa của mình, con người chưa biết đam mê, hờn giận: "Có nhiều khi từ vườn khuya bước về/ bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa" (Phôi pha). Ngồi yên, với Trịnh Công Sơn, là một phần của đời sống.
Có thể ngồi trên ghế với tách trà nóng. Nhưng hay hơn hết là ngồi trên chiếc gối tròn (loại gối tập yoga hay ngồi thiền) đặt dưới sàn nhà để ta tiếp xúc với thân thể ta nhiều hơn, và cũng dễ thực hiện các động tác ngồi tréo chân (như bán già hay kiết già) để ta không dễ dàng đứng lên, rồi kiếm chuyện gì đó để làm.
Có thể nhìn ra sân vườn qua khung cửa sổ để tiếp xúc với cái tĩnh mịch của đất trời khi ngày chưa lên. Có thể nhìn kỹ những vật dụng quanh căn phòng để thấy sự đóng góp quan trọng của nó trong đời sống của ta. Có thể nhìn vào một điểm nào đó trên sàn nhà hay trên tường, hoặc nhìn vào đầu ngọn nến để giữ tâm an định, không suy nghĩ. Có thể nhắm mắt lại để cảm nhận tiếng động lớn nhỏ xung quanh, cả tiếng hơi thở của ta và tiếng im lặng của màn đêm nữa. Có thể cảm nhận mùi thơm của trà, của nến, nhang trầm đang lan tỏa khắp căn phòng. Có thể mỉm cười khi nhìn thấy vài ý nghĩ vẩn vơ vừa xuất hiện trong đầu. Có thể thả lỏng và cảm nhận toàn thân đang trong tư thế ngồi yên.
Ngồi yên không chỉ là làm cho thân yên, mà còn làm cho tâm yên. Tâm yên là tâm không vọng động, không suy nghĩ, không mong muốn gì nữa cả. Chỉ có mặt và cảm nhận thôi. Chỉ kết nối và hòa điệu với sự sống đang diễn ra thôi.
Trong khi ngồi yên, ta cũng có thể dành ra vài phút để nghĩ lại mình.
Ngồi nghĩ lại mình là ngồi nhìn lại những gì ta đã nói đã làm trong ngày hôm qua hay những ngày trước đó. Mặc dù ta đang chủ trương không truy tìm quá khứ, không mơ tưởng tương lai, chỉ sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại, nhưng chỉ bỏ ra vài phút nhìn lại những "cái được" để phát huy và những "cái chưa được" để thấu hiểu và vượt qua thì cũng nên, cũng cần thiết. Những lúc ấy, theo như Trịnh Công Sơn, con người biết nghĩ cho cộng đồng, cho quê hương, cho những điều lớn lao mới chịu xuất hiện,
Và, hãy đưa "ngồi thật yên" vào thực đơn không thể thiếu mỗi ngày.
---
Sách: Làm như chơi - Tr: 41-44
Tác giả: Minh Niệm
Đồng nghiệp cho thật nhiều thuốc. Tôi chỉ chọn dùng một thứ duy nhất bởi biết bệnh mình không thể chữa bằng thuốc. Phải đi tìm một con đường khác. Rồi một người bạn tặng cuốn Tâm Kinh (bản photocopy lòe nhòe lúc bấy giờ): "Quán Tự Tại Bồ tát hành thâm Bát Nhã ba-la-mật-đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách...". Những câu kinh xưa mịt mờ giờ đây bỗng sáng rõ với tôi. Phải rồi. Phải "Tự tại" thôi. Phải dựa vào chính mình thôi. Phải thực hành thôi. Tôi vừa tìm hiểu kinh thư vừa lục toang đống sách y khoa đã học từ mấy chục năm trước để tìm kiếm. Thì ra có sẵn một con đường mà bấy lâu mình xa lạ. Thiền Quán Niệm Hơi Thở (Anapanasati, An-ban thủ ý, Nhập tức xuất tức niệm). "Thở vào thì biết thở vào, thở ra hì biết thở ra...." Chỉ có vậy thôi sao? Tin được không? Tìm hiểu ấu đáo, thực hành "miên mật" thì quả là có cơ sở để tin.
.
.
.
---
Sách: Một ngày kia... đến bờ - Trang: 89 - 96
Tác giả: Đỗ Hồng Ngọc
"Ta hãy sống đời sống của một con người có hiểu biết và thương yêu. Hãy chấp nhận nhau như những con thiên nga luôn chấp nhận đồng loại của mình. Đừng vì nhu cầu hưởng thụ quá lớn, đừng vì cái tôi hẹp hòi bé nhỏ mà lúc nào ta cũng dựng lên trong lòng ngục thất của sự nghi ngờ, lo lắng và sợ hãi để ứng phó với nhau. Nếu ta còn có thể đi chung đường với nhau, còn nhìn nhau tận mặt, còn sẵn sàng lên tiếng nhờ nhau hay hết lòng nâng đỡ nhau, là ta vẫn còn giữ được phẩm chất của một sinh linh mầu nhiệm. Không có phẩm chất ấy thì ta không thể nào hạnh phúc. Vì hạnh phúc chỉ thật sự có được khi ta biết sẻ chia.
...Đi như một bầy chim
Vượt vùng trời băng giá
Đừng một mình ra khơi
Biển đời nhiều sóng cả..."
---
Sách: Hiểu về Trái tim - Trang: 324 - 330
Tác giả: Minh Niệm
"Từ tuệ giác sâu sắc, đức Phật cũng đã từng nhấn mạnh: "Tâm bình thế giới bình". Dù thế giới xung quanh ta còn nhiều xáo động, nhưng nếu tâm ta bình yên thì sẽ không bị nó làm cho xáo động theo. Trái lại, năng lượng bình yên trong ta sẽ lên đường xâu kết với những năng lượng bình yên khác đang bàng bạc khắp nơi trên thế giới. Đến khi hội đủ điều kiện thì nó sẽ trở thành hiệu ứng vĩ đại - thế giới bình yên. [...] Cho nên, không ai có thể làm cho mọi người trên thế giới này bình yên được cả, đó là vấn đề của mỗi người. Tuy nhiên, năng lượng bình yên trong mỗi người có tính tương tác rất lớn. Nó sẽ giúp cho điều kiện đi tới sự bình yên trong mọi người dễ dàng xảy ra. Vì vậy, năng lượng bình yên của mỗi người luôn rất cần thiết cho gia đình, xã hội, thế giới, và cả vũ trụ nữa."
...
Sách: Hiểu từ trái tim - Tr: 404-411
Tác giả: Minh Niệm
"Sinh và diệt" có thể là một trong những nỗi sợ lớn nhất của kiếp người. Ta từ đâu tới? Ta là ai? Tại sao có ta? Nếu ông ngoại mà không gặp bà ngoại, nếu ông nội mà không gặp bà nội, ba mẹ không gặp nhau thì ta là ai?
[...]
"Nhơ" và "sạch" cũng là nỗi khổ của kiếp người, nỗi lo, nỗi sợ của kiếp người. [...] Thoát được "nhơ và sạch" thì giải thoát được những mặc cảm, những dồn nén làm cho con người co rúm lại, thấp bé đi, sợ hãi buồn phiền triền miên. Sợ bị chê, khoái được khen. Rồi mang đủ thứ nhãn hiệu, tên tuổi, bằng cấp, tước vị, còn tự tạo ra bao nhiêu là hình bóng ảo tưởng, giả tạo để phân biệt, cách ly, kỳ thị.
[...]
Tăng thêm đất đai, mở rộng biên cương như Alexandre Đại đế, như Thành Cát Tư Hãn, như Napoléon, như Hitler... để muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ rồi sẽ về đâu? Hết tung đến hoành, hết Xuân Thu lại Chiến Quốc! Lòng tham của con người thật là vô đáy.
[...]
Nhìn bằng tuệ giác thì thấy rõ rằng các pháp đều là Không tướng. Bởi vì "ngũ uẩn" đã là "Không" thì sao còn các cặp nhị nguyên đối đãi đó, sao còn có thị phi, còn tranh chấp, còn tham đắm, say mê, sầu hận, khổ não... Và nếu "vượt thoát" được hết những khái niệm đối lập giả tạo đó, phải chăng sẽ đạt tới sự an lạc, thoát khỏi "mọi khổ đau ách nạn"?
---
Sách: Nghĩ từ Trái Tim - Trang: 96-103
Tác giả: BS. Đỗ Hồng Ngọc
Người ta thường cho rằng những người không có tham vọng là những người không có chí lớn, không thể làm nên sự nghiệp lớn. Và người ta còn tin rằng nếu ai ai cũng sống trong thái độ an phận thì xã hội sẽ không thể phát triển. Nhưng phát triển là phát triển về cái gì?
[…]
Dĩ nhiên, ta có quyền đặt ra hoài bão hay lý tưởng lớn, nhưng điều quan trọng là ta cần phải đánh giá chính xác về thực lực của mình để không xây dựng những ước vọng mà thực chất chỉ là ảo vọng.
Sách: Hiểu về trái tim_Trang: 294-300
Tác giả: Minh Niệm
"Niết bàn tức là tịch diệt, là bản chất không sinh không diệt, không tới không đi, không còn không mất.
Chúng ta tưởng tượng có Bồ đề, có đạo, có sự tịch diệt ở một nơi nào đó và ta đi tìm chúng, đó là một sai lầm rất lớn. Bởi vì chúng ta đang an trú trong Niết bàn rồi.
Ta thấy được rằng từ vô thỉ đến nay, tất cả các nhận thức điên đảo đều nguyên không có thực thể, gọi là giác. Nhận thức điên đảo là những cái thấy đảo ngược. Tất cả nhận thức điên đảo như có-không hay còn-mất, những cái đưa tới thái độ ruồng bỏ hay nắm bắt, những cái làm cho mình lo buồn, đam mê... đều là những cái không có thực thể. Thấy được điều đó thì gọi là giác.
Giác tức là Bồ đề, là cứu cánh của mọi trí tuệ."
---
Sách: Con sư tử vàng của thầy Pháp Tạng
Tác giả: Thích Nhất Hạnh
Trang: 109 - 111
"Phương pháp tĩnh tâm giúp cho thân thể và đầu óc thoải mái trước khi bắt đầu tập trung tư tưởng để đi xa hơn. [...] Đừng lẫn lộn việc tĩnh tâm với việc tu luyện một phép thần thông nào đấy hay mong muốn đạt được thứ gì đó. Sự cố gắng lúc đầu chỉ để tập một thói quen tích cực nhằm đạt đến sự bình an, loại bỏ những tư tưởng lộn xộn trong đầu óc. Khi những tư tưởng lộn xộn đã được loại bỏ và tâm đã an, thì mọi việc sẽ khác.
Khi tập được một thời gian, khi thân thể hoàn toàn thoải mái, hơi thở được điều hòa, nhẹ nhàng thì ông hãy để cho tư tưởng tập trung vào một điều gì đó tốt đẹp để tránh tư tưởng chạy lăng xăng hay bị xáo trộn bởi công việc hằng ngày. Đây là một việc rất khó vì đầu óc của ông quen suy nghĩ đủ mọi thứ rồi."
---
Sách: Muôn kiếp nhân sinh 1
Tác giả: Nguyên Phong
Trang: 312 --> 314
"Những kẻ ý thức một cách kiêu hãnh về sự giàu có hay địa vị xã hội của mình rất có thể, trước mặt thầy, phải thêm sự khiêm cung vào trong tài sản của mình.
Một dịp nọ, một quan tòa địa phương muốn có một cuộc gặp tại tịnh thất bên bờ biển ở Puri. Một cuộc đàm luận siêu hình học diễn ra sau đó. Vị khách vấp váp hiểu sai kinh điển. Khi sự chính xác của ông ta giảm thì cơn giận dữ của ông ta tăng lên.
- Thầy có biết là tôi đỗ đầu kỳ thi thạc sĩ nhân văn không?
- Thưa ngài quan tòa, ngài quên rằng đây không phải là phiên tòa của ngài - thầy đáp điềm tĩnh - theo câu nói ấu trĩ của ngài mà xét thì người ta có thể ngờ rằng sự nghiệp đèn sách của ngài đã không mấy nổi bật. Một tấm bằng đại học, dù có thế nào thì cũng không liên quan gì đến hiểu biết Vệ Đà. Thánh nhân không được đào tạo ra hàng mớ sau mỗi học kỳ như kế toán viên.
Sau một hồi im lặng chết trân, vị khách cười thật lòng. "Đây là lần đầu tiên tôi chạm trán một quan tòa cõi trời".
...
Tôi thường ngẫm rằng vị thầy uy nghi của tôi có thể đã dễ dàng là một hoàng đế hay một nhà quân sự làm rung chuyển thế giới nếu như tâm thầy để vào danh vọng hay thành đạt trần thế. Thay vì vậy thầy đã chọn tấn công và những thành lũy nội tâm sân hận và ngã mạn mà sự sụp đổ của những thành lũy ấy mới là đỉnh cao của một con người."
---
Sách: Tự truyện của một yogi
Tác giả: Paramahansa Yogananda
Trang: 173 --> 175
"Một số người tu, thiếu sự chỉ dẫn của một vị thầy đã có kinh nghiệm về Ma cảnh, thường bị chúng quyến rũ và đi lạc vào ma đạo. Đừng bao giờ nghĩ rằng các hiện tượng mình trải nghiệm được trong lúc này là thật.
Thấy một cảnh giới chư thiên không có nghĩa là mình đã đạt được cảnh giới đó, đã trở thành một chư thiên. Thấy Phật hay Bồ Tát không có nghĩa là mình đã nhập được vào các pháp hội nghe Phật thuyết pháp mà lầm lẫn. Một người tu tập phải biết xem đó là một giấc mộng, là hư, là vọng tưởng, là những chướng ngại làm cản trở công phu tu hành.
Dù thấy bất cứ điều tốt lành gì cũng đừng phấn khởi, dù thấy điều gì xấu xa cũng đừng sợ hãi vì nếu trong tâm nảy sinh bất cứ một cảm giác gì, nó cũng sẽ khuấy động mặt nước hồ tâm, cản trở sự phản chiếu toàn vẹn của ánh trăng chân lý."
The podcast currently has 43 episodes available.