Người Dublin là tuyển tập 14 truyện ngắn đầu tiên của Joyce. Ông bắt đầu viết vào mùa hè năm 1904 khi còn sống ở Dublin và tiếp tục thực hiện cuốn sách trong những năm đầu ở Pola, Rome và hoàn thành truyện ngắn cuối cùng ‘Cái chết’ ở Trieste năm 1907. Với lối mô tả chân thực về những mặt tối của cuộc sống đương đại, Joyce đã gặp khó khăn rất lớn khi tìm một nhà xuất bản để in sách. Trong Người Dublin, thành phố Dublin hiện ra rõ ràng cảnh sắc, con người, đường phố, nhà thờ, quán rượu, bàn tiệc, tiệm ăn, khách sạn, nhà trọ, công sở, rạp hát, dạ hội, sòng bạc... vang lên những tiếng nói ồn ã, xô bồ, lời trò chuyện của những con người sống trong những không gian chật chội, xám xịt, trong những khoảnh khắc ngày đêm bất chợt. Họ là tất cả những người đang sống ở Dublin cùng với Joyce thời ấy: những chú bé, những gã ga lăng vô công rồi nghề, cô hầu, gái điếm, cha cố, những bà chị, cô em, quý ông, quý bà, những người mẹ, những người đàn ông... Họ đang sống một cách tẻ nhạt, chán chường, dối trá, lo âu, trì trệ, ngu dốt và chết dần chết mòn.