Kinh Pháp Cú – Phẩm 13: Thế Gian (Loka Vagga)
Lời dẫn:
Phẩm Thế Gian nói về bản chất biến đổi của đời sống: được – mất, khen – chê, vui – buồn, sinh – diệt, tất cả đều vô thường. Người trí không để tâm dao động theo sóng đời, mà sống an trú trong chánh niệm và bình thản giữa khen chê. Nghe và trì tụng phẩm này giúp ta học cách buông xả, giữ tâm vững chãi giữa dòng đời xoay vần.
Kinh văn:
Chớ theo hạnh ác,
Chớ sống buông lung,
Chớ chấp tà kiến,
Đừng tăng trưởng tham, sân, si.
Hãy chỗi dậy, đừng buông lung,
Hành thiện, sống phạm hạnh;
Ai tu pháp chánh trực,
Được an vui đời này và đời sau.
Hãy hành pháp thiện,
Chớ hành pháp ác,
Người hành pháp thiện,
An vui trong hai đời.
Như hoa tươi đẹp nhưng không hương,
Lời nói khéo mà không hành,
Không đem lại kết quả,
Như hoa kia không có hương thơm.
Như hoa tươi đẹp có hương,
Lời nói thiện đi đôi với hành thiện,
Đem lại kết quả tốt lành,
Như hương thơm lan khắp bốn phương.
Như từ đống rác ven đường,
Nở ra hoa sen thơm sạch,
Giữa đời ô nhiễm cũng vậy,
Người trí sáng lên giữa phàm tục.
Hương của hoa không ngược gió bay xa,
Nhưng hương người đức hạnh lan khắp mọi nơi;
Người đức hạnh, sống chánh pháp,
Hương ấy bay ngược cả gió đời.
Hương chiên đàn, hương hoa,
Không thể sánh hương người đức hạnh;
Hương đức hạnh vượt mọi hương,
Tỏa khắp mười phương thế giới.
Người không làm ác, giữ giới,
Sống chánh mạng, điều tâm,
Người ấy là ruộng phước đời,
Đáng được trời người kính ngưỡng.
Không nơi nào trên thế gian,
Tránh khỏi tử thần;
Dù lên trời hay trốn biển,
Không ai thoát khỏi quả nghiệp mình.
Người ngu tưởng thế gian dài lâu,
Không thấy đời biến đổi,
Tham đắm danh lợi,
Như cá mắc lưới chẳng biết sợ.
Được sinh làm người là khó,
Được nghe Chánh pháp càng hiếm hơn,
Tâm hướng về Phật pháp,
Là phước lớn trong đời người.
Chư Phật bậc đã giác ngộ,
Vượt qua dòng sinh tử,
Đạt đến bờ an lạc,
Không còn bị đời trói buộc.
Ai thắng dục, thắng sân, thắng si,
Như ngọn đèn vượt gió,
Không còn dao động,
Người ấy là bậc giải thoát.
Hết phẩm 13.
Nghe và trì niệm phẩm Thế Gian giúp ta nhận ra mọi pháp đều vô thường, chẳng có gì nên chấp thủ. Khi tâm không còn chạy theo khen chê, được mất, ta sống nhẹ nhàng, tự do và đầy hiểu biết. Người nghe phẩm này thường xuyên sẽ học được hạnh an trú giữa thế gian mà không nhiễm thế gian, từ đó đạt được an lạc và trí tuệ chân thật.
Mời bạn nghe tiếp Phẩm 14 – Đức Phật (Buddha Vagga)