Đêm ấy, có người trằn trọc mãi trên chiếc giường tre kẽo kẹt. Ngày mai, cô sẽ rời xa căn nhà chứa đựng biết bao kỷ niệm. Cô sẽ nhớ lắm căn nhà gỗ quên không gắn cổng, nhớ cây me già trước cửa phải ba bốn người ôm mới xuể, nhớ ruộng rau muống xanh mướt với đàn vịt bì bõm bơi, đôi khi kêu toáng lên giành mồi. Cô sẽ nhớ ao cá nhỏ giữa hai bờ cỏ xanh, nhớ xóm làng thân thương. Không biết nơi nhà mới, cô có được ấp ôm bởi tình làng nghĩa xóm, có được ru hời bởi chiếc võng thoi đưa, có được cười vui sướng bên giỏ đầy trứng vịt, và liệu có được nhìn đôi cá lượn múa giữa mặt hồ gợn sóng?